Lấy bối cảnh từ tháng 2 đến tháng 5 năm 2020, câu chuyện của Nuage Rose được tái hiện thành các tuyến di chuyển song song giữa Việt Nam và Pháp, giữa tiếng còi xe cứu thương cứu hỏa và những phản chiếu của tâm hồn, giữa những nỗi niềm dành cho nơi mình sinh ra, lớn lên và nơi đã chở che mình trưởng thành... Từ cảm xúc của một người trải qua chuỗi tháng ngày cách ly ở Việt Nam, chứng kiến hành trình của chiếc khẩu trang từ chỗ bị coi thường trở thành món quà vô giá ở Pháp, và cả khi “một mình trong lặng lẽ, sốt, đau” bởi đã bị lây nhiễm..., “120 ngày mây thì thầm với gió” được viết một cách chân thực, đầy bất ngờ và hết sức xúc động.
Theo nhà văn, nhà báo Dương Thành Truyền, “120 ngày mây thì thầm với gió” là “một câu chuyện được kể trong khung quy chiếu ba chiều”.
Chiều dọc, là dòng thời gian, tính đúng 120 ngày, như chiếc đồng hồ cổ chạy theo quả lắc gõ từng nhịp qua lại giữa sự sống và cái chết, giữa được và mất, giữa đi và về.
Chiều rộng, là khoảng cách không gian Paris - Hà Nội, nối taxi - sân bay với khoang máy bay, nối căn phòng - ban công với phía ngoài ô cửa, nối máy tính - điện thoại với tin tức thời sự hằng ngày, nối xe cứu hỏa - bệnh viện với khu cách ly tập trung, nối khẩu trang - quần áo bảo hộ với những hoạt động phòng chống dịch, nối gia đình - quê hương với niềm tin vào đất nước.
Và chiều sâu, là cuộc gọi tên không ngừng những cảm xúc hôm nay, những ám ảnh hôm qua của một người đang lắng nghe từng thớ thịt, từng ô phổi, từng hạt máu của cơ thể mình, đang lắng nghe sợi nhớ sợi thương, từng tiếng nấc của ký ức mình, đang lắng nghe từng cơn sóng, từng cơn bão, từng cơn địa chấn diễn ra trước mắt mình.
“120 ngày mây thì thầm với gió” do NXB Trẻ ấn hành.
Theo Báo hanoimoi