Nấu thịt kho, nhớ về những gì làm nên phần Việt Nam vĩnh viễn trong tôi
Nấu thịt kho, nhớ về những gì làm nên phần Việt Nam vĩnh viễn trong tôi

Tôi rời Việt Nam khi còn quá trẻ để có thể kế thừa vài công thức nấu ăn. Khi ấy, tôi còn chẳng hề hay biết rằng gia đình mình sẽ chuyển đi - tôi chỉ được cho biết rằng mình sẽ theo học tại một trại hè tại Singapore, đinh ninh rằng mình sẽ lại trở về nhà khi mùa hè ấy kết thúc. Tôi chỉ mang theo dăm ba thứ bên mình, một vài bộ quần áo tươm tất với một chồng Doraemon, bộ truyện tranh nổi tiếng vào thời điểm ấy. Đến năm mười một tuổi, trong tôi bắt đầu dần mất đi đất nước mà mình chôn rau cắt rốn. Không chỉ là một quá khứ, tôi còn mất đi tất cả những khoảng thời gian đã dành bên ông bà, hoặc quanh quẩn với vú nuôi khi cô ấy bận rộn trong nhà bếp, băm thịt bò thành những miếng nhỏ bằng con dao chặt quá khổ so với mình, khuấy đậu nành thành sữa nóng hổi và thơm ngon vô cùng, vòi cô cho tôi ăn một thìa nghệ xay với phấn ong, một thứ “thần dược” chữa trị cho tất cả các chứng bệnh của tôi khi đó. Sự mất mát là nỗi lo lắng khôn nguôi của một tương lai. Tất cả mọi thứ đã từng tồn tại một cách hữu hình, từng ở đó để tôi chạm tới, liên tục trong suốt tuổi thơ tôi, những thứ mà tôi luôn mong đợi để được lặp lại, đã trở thành ký ức.

Ký ức của tôi về thức ăn dày dặn và phong phú, nhưng phải đến khi là sinh viên năm nhất đại học tôi mới thử nấu ăn. Món ăn Việt Nam luôn có vẻ không dễ làm, người mới làm quen thường gặp không ít khó khăn. Tôi đã học cách làm bánh gối từ rất lâu trước khi dám chế biến nước mắm - nguyên liệu quan trọng nhất trong nấu ăn của người Việt Nam - trong nhà bếp của mình. Vào những năm 2000, người ta vẫn chưa hoàn toàn dùng Internet như một bản năng để tìm ra câu trả lời, trước khi một ai đó định hình nên những câu hỏi. Giờ đây, thanh tìm kiếm đã có thể giúp ta hình dung các câu hỏi mà chúng ta thậm chí chẳng nhận ra là mình muốn biết. Kết quả là, bản thân trước khi có Internet của tôi đã xây dựng lại công thức mà tôi hiện đang chia sẻ, hoàn toàn thông qua những gì còn lưu lại trong ký ức mình.

 

Thịt kho - món ăn truyền thống của người Việt Nam

 

Đứng bên bếp, tôi khuấy nước đun thịt lợn bằng thìa thay vì dùng đũa gỗ dài như bảo mẫu của tôi từng làm. Tôi cho thêm một chút nước mắm, một chút tiêu, một ít nước dừa. Mọi thứ tôi đang làm đều dựa theo trực giác ⎯ tôi nêm nếm dựa theo phỏng đoán, mùi hương từ món ăn ấy hướng dẫn phải làm gì tiếp theo. Dù tôi đang ở đâu, trong căn bếp ký túc xá đại học, trong căn hộ của mình ở Brooklyn, không gian vẫn trào dâng những kỷ niệm êm đềm - ông tôi ngồi đối diện với tôi, làn da cả một đời rám nắng, hơi nước của cơm mới dẻo mà vú nuôi của tôi đơm cho từng người trong những chiếc bát sứ cỡ lòng bàn tay ,trên cái nền âm thành ồn ã của một trận bóng đá - bởi thể thao và tin tức là hai kênh truyền hình duy nhất mà ông tôi quan tâm.

 

Caption

 

Sự mất mát là nỗi lo lắng khôn nguôi của một tương lai. Tất cả mọi thứ đã từng tồn tại một cách hữu hình, từng ở đó để tôi chạm tới, liên tục trong suốt tuổi thơ tôi, những thứ mà tôi luôn mong đợi để được lặp lại, đã trở thành ký ức.

Mất mát là nỗi lo lắng của tương lai, nhưng tôi vẫn chiến thắng bằng cách ghi nhớ. Phần lớn Việt Nam mãi mãi mất đi trong tôi, cho đến khi tôi được ủ ấp bởi hương vị quê hương. Trong một khoảnh khắc, không có khoảng cách nào giữa tuổi thơ và thực tại, New York và Việt Nam, sự vắng mặt và tình yêu thương, người mà tôi sẽ là trở thành nếu đã không rời đi ngày ấy - tất cả những khả năng đồng thời hiện hữu. Dù ở đâu đi chăng nữa, tôi vẫn là cô gái nhỏ đang thưởng thức bữa ăn với ông của mình mà thôi.

Abbigail N. Rosewood, The Tables of Contents Community Cookbook

Trạm Đọc / theo LitHub

>> CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

Cảm thức mùa xuân trong những vần thơ Xuân Diệu

Hoài niệm Tết trong thơ xưa

Nỗi u sầu trong Patrick Modiano (2)

Tags: