Tôi sẽ làm gì nhân danh tình yêu?
Tôi sẽ làm gì nhân danh tình yêu?
Lao đầu ra trước ô tô? Cắt ngón tay cái? Hay hiến nội tạng?
Những buổi tối thứ sáu thời trung học của tôi và chị gái được lấp đầy bằng những bộ phim tình cảm hài hước, những buổi tâm sự về đám con trai ở dưới tầng hầm, và một trò chơi gọi là “Bạn sẽ làm gì cho tình yêu?”

Những câu hỏi phổ biến bao gồm: “Bạn có từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu không?” “Bạn có ăn một con bọ cạp vì tình yêu không?” “Cắt ngón tay cái?” “Nhảy ra trước đầu xe ô tô?” 

“Nhưng em sẽ chết,” tôi phản đối.

“Vậy,” chị ấy nói, “em sẽ chết vì tình yêu ư?”

Trong phim, mọi người luôn làm những điều điên rồ nhân danh tình yêu: vứt bỏ sự nghiệp, hiến nội tạng hoặc thậm chí từ bỏ tính mạng mình.

Chúng tôi thấy Jack chết chìm dưới biển băng Đại Tây Dương để Rose có thể sống sót trên tảng băng trôi, và chúng tôi khóc khi Harry băng qua cả thành phố New York để bày tỏ tình yêu với Sally. Chúng tôi xem phim dài tập châu Á, mà người con gái hoặc mắc bệnh máu trắng hoặc rất nghèo, và vài chàng giàu có (bất chấp tất cả) yêu cô ấy.

Tôi học mọi thứ về tình yêu từ phim ảnh. Tình yêu có một bài nhạc nền quyến rũ. Tình yêu là mãi mãi. Tình yêu hầu hết đều bao gồm mưa, phụ huynh khó tính và hy sinh hết mình.

Khi lớn lên, tôi mong muốn có được loại tình yêu to lớn đó. Công thức tình yêu yêu thích của tôi là loại bạn-thân-thích-nhau, như Chandler và Monica trong “Friends" hay Ron và Hermione trong “Harry Potter."

Trong tưởng tượng của tôi, chúng tôi sẽ quen nhau khoảng ba năm. Tôi sẽ thổ lộ với cậu ấy về những cơn cảm nắng. Chúng tôi sẽ uống bia trên mái nhà vào 2 giờ sáng, và gào thét những thứ nhảm nhí với người qua đường. Và một ngày tôi sẽ hẹn hò với người hoàn toàn không hợp với mình. 

Cậu ấy sẽ cố gắng cư xử bình thường và quên nó đi, vì cậu ấy mừng cho tôi. Nhưng cậu ấy sẽ trở nên xa cách và tôi sẽ trở nên ám ảnh quá mức với người bạn trai giống Hugh Jackman để có thể nhận ra.

Đột nhiên, tôi sẽ mắc một loại ung thư nào đó, và bạn tôi sẽ giấu tên để hiến nội tạng cho tôi. Tôi sẽ tỉnh dậy trong bệnh viện với cậu ấy bên cạnh và nhận ra tôi đã luôn yêu cậu suốt thời gian qua. Rồi cậu ấy sẽ hôn tôi, chúng tôi sẽ có một lễ cưới ngoài trời thời thượng và cùng nuôi dạy những đứa trẻ của mình ở khu biệt thự Brooklyn.

Giấc mơ gia đình màu nhiệm của tôi đáng lẽ đã vô hại nếu tôi kịp nhận ra rằng cuộc sống không phải như vậy.

Tôi gặp người con trai mà có khả năng trở thành nhân vật chính của ảo tưởng này vào mùa thu năm đầu đại học. Tôi đi dự tiệc, với chùm chìa khoá và thẻ đeo trên cổ như một chiếc nhẫn trưởng thành thì bắt gặp một người mà tôi nhận ra ở cùng tầng. Cậu ta chỉ vào tôi và hỏi: “Bạn là Claire phải không?”

Lo lắng, tôi hỏi làm sao cậu ấy biết tên tôi.

“Tớ nhìn thấy biển tên trên phòng của bạn,” cậu ấy đỏ mặt. “Tớ đi xem hết của tất cả mọi người ở tầng. Điều đó có đáng sợ không?”

“Rất nhiều ấy.” Tôi nói, phụt cười, mặc dù tôi cũng đã làm tương tự.

Cậu ấy hài hước, hấp dẫn (một cách có thể tiếp cận được) và rất nhanh trở thành một trong những người bạn thân nhất của tôi. Tôi mỉa mai sự cuồng Radiohead của cậu ấy; cậu ấy lấy sự yêu thích nhạc Top 40 của tôi ra làm trò đùa.

Một đêm mùa đông, chúng tôi đang ngồi trên giường cậu ấy lúc 4 giờ sáng và nói chuyện về những nỗi bất an tuổi thơ thì tôi nhận ra rằng: Cậu ấy chính là người bạn thân tôi đang chờ để thích.

Ảnh: Brian Rea

Tôi nhanh chóng trở thành người kể chuyện của bộ phim tình cảm lãng mạn của riêng mình. Chúng tôi dành kỳ nghỉ xuân với nhau, và trên chuyến buýt 5 tiếng từ Boston lên New York, cậu ấy mời tôi, trong lúc chúng tôi đang hoài niệm về cấp ba, đi dự dạ tiệc mùa xuân cùng cậu ấy. Cậu miêu tả studio mà mẹ cậu có ở nhà. Khi chúng tôi đi qua Chinatown, cậu ấy nắm tay tôi - không phải một cách sến sẩm, mà vì cậu ấy muốn chắc chắn rằng tôi an toàn.

Trong đầu tôi, tôi đã tick hoàn thành những đề mục (Lời mời dễ thương? Nói chuyện về gia đình? Hành động mang tính bảo vệ? Tick, tick, tick). Một tháng sau, chúng tôi có nụ hôn đầu tiên.

Những kỷ niệm này phù hợp với câu chuyện thích-cậu-bạn-thân của tôi một cách hoàn hảo đến mức tôi bỏ qua rất nhiều khoảnh khắc khó chịu: bàn tay ẩm ướt của chúng tôi và những tin nhắn lảm nhảm của cậu ấy về những việc thực tập tài chính “hào hứng.” Cho câu chuyện, tôi giả vờ là tôi thích hôn cậu ấy, mặc dù tôi kể với bạn rằng những lần gần gũi của chúng tôi “giống như hai đồng nghiệp đang bắt tay, nhưng đỡ nồng nhiệt hơn.”

Một buổi tối trong tuần thi cuối kỳ, trời mưa. “Mình đã luôn muốn được hôn trong mưa,” tôi nghĩ và đến tìm cậu ấy. Khi tôi túm tay cậu ấy và nói điều mình muốn làm, cậu ấy trả lời, cộc lốc: “Tớ không nghĩ có cảm xúc nào giữa chúng ta.”

Tôi không biết phải trả lời như thế nào. “Tốt thôi,” tôi nói, nhún vai. “Chúng ta tốt hơn vẫn nên làm bạn.”

“Ừ,” cậu ấy nói với một nụ cười. Rồi, đeo lại tai nghe, cậu ấy nói cậu cần phải học cho kỳ thi, tôi có thể đóng cửa lại sau khi đi không?

Tôi đứng ở hành lang với bộ đồ ngủ, không biết phải cảm thấy thế nào. Các bạn của tôi đang tụ tập ở phòng khách, không nhận thức được về bi kịch vừa xảy ra. Đơn giản là đi về phòng để tiếp tục bài luận của mình có vẻ không phải cách phản ứng với thảm kịch tình yêu này.

Khi Allie và Noah chia tay trong “Nhật ký,” họ dập cửa, hét vào mặt nhau và khóc lóc. Chắc tôi cũng cần phải làm điều tương tự. Tôi chạy ra giữa trời mưa, chân đất, và gào thét giữa đêm. Đó là việc mọi người làm khi họ đánh mất tình yêu, phải không? Kêu gào? Hoặc ít nhất là khóc? Nhưng với tôi, chẳng có giọt nước mắt nào. Tôi chỉ cảm thấy lạnh và ướt và ngu xuẩn. Và tôi nhận ra tôi đã quên chìa khoá phòng.

Ba tháng sau, khi chúng tôi trở lại trường vào mùa thu, tôi không hiểu nổi điều gì đang giày vò mình. Cậu ấy không hoàn toàn ngó lơ tôi. Cậu ấy không ngủ với bạn cùng phòng của tôi. Cậu ấy cũng không xoá số điện thoại. Chúng tôi chỉ không gặp nhau nhiều vì không cùng sống trong một toà nhà nữa. Tôi còn chẳng thể cáu giận cậu ấy. Tôi cảm thấy trống rỗng, thiếu thốn, và hơn hết là chán nản.

Nếu tôi không thể có câu chuyện Chandler - Monica, tôi sẽ lấy bi kịch Shakespeare để thay thế. Khi những tháng mùa thu trôi qua, tôi nốc rượu và viết thơ tình tăm tối. Cho tới khi tôi thấy bản thân nằm ngửa trong đống lá một ngày tháng mười rét buốt, mặc chiếc áo phông ba ngày liên tục và hy vọng ai đó sẽ nhìn thấy mình. Tôi nằm đó cảm thấy bẩn thỉu và vô hình, để rồi nhận ra phần buồn nhất: tôi chưa bao giờ yêu cậu ấy.

Tôi nghĩ rằng tôi đã luôn biết điều này, nhưng vì câu chuyện tôi đã cố gắng yêu cậu ấy. Và sau khi chia tay, tôi cảm thấy buồn và cô đơn. Nhưng trên hết, tôi cảm thấy thất vọng - niềm thất vọng đơn giản rằng tôi đã không thể có tình yêu. Tôi nhồi nhét hết đống cảm xúc vào một cái bọc thất tình, bởi vì thất tình có vẻ sexy hơn nhiều nỗi thất vọng.

Càng hẹn hò nhiều, tôi nhận ra tình yêu vĩ đại và sự thất tình vĩ đại hiếm khi xuất hiện. Tôi không thử hẹn hò online bởi vì tôi không nghĩ “Tôi thích ảnh đại diện của anh ấy" là một câu chuyện hay. Giấu tên và hiến nội tạng cho bạn thân? Đó là một câu chuyện hay.

Tôi đã nghĩ bản chất ồ ạt và ăn liền của hẹn hò online làm rẻ rúng sự thiêng liêng của tình yêu. Nhưng thất bại với cuộc chinh phục một câu chuyện tình yêu hoàn hảo, tôi quyết định thử yêu một cách ít lãng mạn nhất có thể. Khi đã tải xong Tinder về điện thoại, tôi khóc thương tình yêu vĩ đại của mình trong câm lặng. 

Tôi hẹn một anh chàng đi uống cà phê, một anh khác đi uống rượu. Không ai hoàn hảo. Cũng không ai là một kẻ thảm hại. Tôi chẳng hôn ai dưới mưa, nhưng cũng không hất nước vào mặt chàng trai nào. Cuộc sống của tôi trở thành thói quen gạt, gạt, nhắn tin, hẹn hò, ngủ chung và một chai rượu để kết thúc đêm.

 

Thất tình không phải là thứ gây kiệt quệ, mà sự thiếu hụt nó.

 

Tôi đã được nghe quá nhiều về việc tình yêu nên trông như thế nào đến nỗi tôi không chắc tình yêu là gì nữa. Nếu nó không phải là nụ hôn nửa đêm với bạn thân, và không giống một cuộc gọi người lớn qua Tinder, thì nó là gì?

Hẹn hò nhiều hơn chắc chắn đã khiến góc nhìn về tình yêu của tôi trở nên bớt đáng giá hơn một chút. Tôi biết rằng ngoài đời thực, ít người nhảy ra trước đầu ô tô, cắt ngón tay cái hoặc ăn bọ cạp vì tình yêu, nếu họ có thực sự làm. Và hiếm khi mọi người có cơ hội thể hiện sự hy sinh cao cả dưới dạng một nội tạng được hiến. 

Chúng ta được dạy rằng tình yêu không phải là tình yêu nếu như anh ấy không quỳ xuống van xin, và thất tình không phải thất tình nếu chúng ta không trở nên mất trí. Chúng ta nghĩ chúng ta muốn tình yêu, nhưng chúng ta hiếm khi thấy nó, bởi vì tình yêu là thứ vô định mà không một rập khuôn sáo rỗng nào có thể định nghĩa.

Phim ảnh hứa hẹn với chúng ta hạnh phúc mãi mãi và đau đớn tột cùng, nhưng hầu hết thời gian, tình yêu không phải cả hai thứ đó. Có thể nó chỉ là hai người thông cảm cho nhau. Hoặc có thể chỉ là hai cái gạt phải. Tôi sẽ làm gì cho tình yêu? Tôi sẽ cho bạn biết khi tôi thực sự tìm được nó.  

Trạm Đọc 

Theo NY Times

Tags: