Tự do hóa thương mại trong năm 1970 ở các nước như Argentina có đặc trưng hoá là nỗi sợ kép bao gồm liệu pháp gây sốc nền kinh tế và sự tàn bạo khó có thể tưởng tượng để đảm bảo rằng công chúng không phản đối cải tổ quá sâu sắc .
Như bạn đã biết, liệu pháp sốc kinh tế được cho là sẽ gây sốc dẫn đến sự thay đổi trong suy nghĩ của người dân thoát khỏi tư duy theo lối mòn và từ đó cải cách thị trường tự do sẽ được chấp nhận.
Nhưng những cú sốc lại đem lại hậu quả tai hại. Việc tư nhân hóa các công ty nhà nước, cùng với các biện pháp thắt lưng buộc bụng, đã gây ra tình trạng thất nghiệp trên quy mô lớn, và việc loại bỏ các luật bảo vệ người lao động chỉ làm quá trình trở nên tồi tệ hơn.
Ngoài ra, việc bình ổn giá cả những nhu cầu thiết yếu cơ bản, chẳng hạn như bánh mì, bơ và nước thường bị bãi bỏ. Điều này cũng sẽ gây ra lạm phát ngắn hạn. Nói cách khác, nguồn thu nhập vốn đã ít ỏi của những người lao động chân tay gần như trở nên vô giá trị, sau đó còn bị chia nhỏ hơn nữa để dành cho những người thậm chí không có việc làm và thiếu thốn thức ăn. Mục tiêu ở đây là để không cho người dân chống đối cải cách, từ đó thị trường có thời gian để ổn định.
Thật vậy, các ủy ban hành chính những năm 1970 sử dụng đàn áp như một phương tiện để bắt người dân phải chấp nhận những cải cách kinh tế không nhận được sự đồng thuận. Làm như vậy cho phép họ loại bỏ những bất đồng chính kiến cũng như làm tăng cảm giác bất an trong người dân.
Ví dụ, Tổng thống Perón của Argentina đã chọn một cách tiếp cận bí mật hơn, quyết định reo rắc nỗi sợ hãi bằng cách sử dụng sức mạnh của trí tưởng tượng. Tất nhiên, đã có một vài vụ giết chóc nơi công cộng, nhưng không có dấu hiệu nào của sự tàn bạo. Thay vào đó, chúng là dấu hiệu cho thấy ông rất nghiêm túc với ý định của mình
Sau đó, ông sẽ khiến một số người “biến mất”: bắt cóc, tra tấn, thậm chí là giết và thủ tiêu xác họ dưới một con sông ở đâu đó, và thi thể đó sẽ không bao giờ được tìm thấy. Ông đưa những viễn cảnh đó vào trí tưởng tượng của toàn dân Argentina như những gì đã xảy ra với gia đình và bạn bè của họ.
Kết quả của loại hình tàn bạo này là một nỗi sợ hãi đến tê liệt và tuyệt vọng; nhiều người đã quá sợ hãi để hành động chống lại chính quyền độc tài này hoặc họ bị chìm trong sự áp bức quá lâu để thấy được mấu chốt của việc cố gắng làm gì đó.