BẠN
Bạn sẽ chú ý tới bộ đồ tôi đang mặc: Một chiếc áo khoét sâu trễ ngực, dường như đang cố chuộc lỗi cho vóc dáng không-mấy-vừa-mắt của khổ chủ nó. Nhưng ngay cả với những người có kiến thức tối thiểu về thời trang, họ cũng sẽ nhận thấy chiếc áo vô duyên bùng chỗ nọ, bó chỗ kia, với chất liệu rẻ tiền và phom dáng tầm thường này chẳng thể cứu vãn được gì cho tôi. Mọi thứ, nay lại càng đối lập chan chát với gương mặt được tạo khối kỹ càng nhờ make up. Bạn sẽ nhủ thầm rằng liệu có người đàn ông nào trên đời này sẽ thấy tôi hấp dẫn. Và dù suy nghĩ đó đi kèm với lòng thương hại hay bật ra từ sự khinh bỉ đến tận cùng, bạn hẳn đã biết trước câu trả lời.
Tôi - có lẽ là kẻ béo nhất mà bạn sẽ thấy trong ngày hôm nay (Hay tuần này? Tháng này? Tôi không rõ). Nhìn tôi, hẳn bạn sẽ thắc mắc từ lúc nào mà cuộc đời tôi lại trở nên bi kịch. Bạn hẳn sẽ cảm thấy chán nản và tức giận, khi nhận ra tôi đã để mình đi quá xa giới hạn, để rồi có lẽ, mãi mãi chẳng thể trở về với tôi-mảnh-mai của khi xưa.
Nhưng thật nhanh chóng, bạn sẽ thả lỏng đôi vai căng cứng vì phẫn nộ. Một cảm giác khoan khoái, phần nào là hãnh diện, sẽ chạy dọc sống lưng bạn - Chí ít, trông mình cũng không giống cô ta. Và khi cảm giác ấy qua đi, đọng lại trong bạn chỉ còn chút ghê tởm với một kẻ béo ị thất bại - là tôi.
Lòng trắc ẩn le lói trong bạn, sẽ cố gắng xắn tay vào nhằm tìm một lối thoát nào đó cho vóc dáng phì nhiêu, mà thực chất bạn vốn đã biết giải pháp ấy chẳng hề tồn tại. Bạn sẽ nghĩ về những gì đã khiến con người ta giảm cân: Chế độ ăn kiêng kham khổ và những cuộc cách mạng “thay đổi lối sống” mà các cô bạn thân thường áp dụng để có thân hình “mình hạc xương mai”. Hay cuộc phẫu thuật thu nhỏ dạ dày của ông bác họ. Thậm chí là căn bệnh tiểu đường tai ác mà chị đồng nghiệp cùng công ty mắc phải. Bạn sẽ nhớ về gương mặt vô danh câm lặng của những kẻ béo phì trên bản tin thời sự - những người chẳng hề hay biết mình đang bị ghi hình, rồi trở thành minh chứng sống trên truyền hình quốc gia, nhằm cảnh báo cho nguy cơ tử vong vì quá mập.
Những suy nghĩ dồn dập đó cứ thôi thúc bạn phải tìm đến trước mặt tôi và nói ra tất cả. Bạn muốn là ngọn hải đăng dẫn lối tôi thoát khỏi đại dương sâu thẳm - vốn là chính cơ thể mập mạp tưởng như đang nuốt trọn chủ nhân của nó. Bạn sẽ liên tưởng tôi như một phiên bản thừa cân của “Bức họa Dorian Gray” - một bức chân dung pha trộn giữa sự thất bại và tuyệt vọng - mà không người nào nên chiêm ngưỡng. Bạn có thể giúp tôi, và bạn biết điều đó. Dẫu sao thì, kẻ nào lại nỡ bỏ rơi đồng loại của mình trong lúc khốn cùng kia chứ?
TÔI
Tôi sẽ vội kéo chiếc áo mình đang mặc xuống - một nỗ lực tuyệt vọng nhằm che giấu cơ thể mình để không làm bạn phật lòng hay nảy sinh những hành vi bạo lực. Dù chẳng phải ai cũng hành xử xốc nổi, nhưng một kinh nghiệm tôi rút ra là: Nhờ biết điều tìm cách che chắn bản thân, tôi đã tránh khỏi nhiều tình huống nguy hiểm trông thấy. Tôi sẽ nghĩ bản thân mình thật ngờ nghệch làm sao, khi dám vận lên mình một món đồ ôm sát, chói lòa, khoét sâu - một thứ tuyên ngôn ngang ngược, một cái tát trời giáng vào mặt những kẻ đã trót nhìn vào nó.
Tôi sẽ lắng nghe những hơi thở dồn dập đứt quãng từ bạn, trước khi bạn cố gắng cho tôi những lời khuyên - mà tôi vốn không có nhu cầu tìm kiếm, những đã thử nghiệm từ trước đó rất lâu. Nếu bạn cất lời, bạn sẽ tư vấn cho tôi về thời trang, dinh dưỡng, tập thể dục hay bí kíp kiêng khem hiệu quả. Giọng điệu của bạn sẽ khá hùng hồn và sắc sảo, khi bạn cho bạn đang cứu vớt tôi, rằng bạn đã dũng cảm để thốt ra những “sự thật mất lòng” mà bạn nghĩ chẳng ai dám nói. Hoặc cũng có thể, bạn sẽ thủ thỉ thật nhẹ nhàng, tự răn với bản thân rằng sự phán xét của bạn sẽ giúp đỡ được tôi phần nào. Còn về phần tôi, tôi sẽ gồng mình lắng nghe bạn, như hàng trăm ý kiến tương tự dành cho tôi trong quá khứ.
Tôi sẽ chú ý xem liệu bạn có đang đi một mình, hay đi bên người khác. Tôi sẽ quan sát tỉ mỉ từng gương mặt, lắng nghe từng lời thốt ra từ miệng họ, như tôi đã chăm chú nghe những gì bạn nói. Tôi sẽ quan sát xem liệu rằng biểu cảm của bạn và của họ có như nhau, rằng liệu họ có đang khó chịu hay phẫn nộ, như những chú chó nhe vuốt chỉ chực chờ cắn xé con mồi.
Ánh mắt tôi sẽ tìm đến đôi bàn tay bạn, để xem liệu bạn có đang cầm máy ảnh hay điện thoại, trong khi cơ bắp đang căng cứng và ruột gan thì đảo lộn. Liệu bạn có đang chụp hình hay quay phim tôi, như bao kẻ khác vẫn làm? Bạn có định chế tôi thành một trong hàng tá những meme béo phì trên mạng? Rồi tôi sẽ quét qua một lượt toàn bộ khung cảnh xung quanh. Liệu có cách nào cho tôi trốn thoát? Lối ra nào sẽ là gần nhất?
Tôi sẽ bước nhanh qua bạn, để lại một khoảng không mênh mang cho bạn dễ bề hít thở. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, để chẳng chuyện gì có thể xảy ra: Cúi mặt nhìn xuống đường, chụp headphones vào tai, vờ như đang có điện thoại, hay giả bộ mắc tè cho đến khi hai ta đều khuất bóng. Nhưng ngay cả sau đó một lúc lâu, hơi thở của tôi vẫn cứ nặng nề, cơ bắp vẫn hoài căng cứng và ruột gan vẫn rối như tơ vò. Tôi sẽ trở về nhà bằng hết sức bình sinh, để cứu lấy bản thân mình, để thoát khỏi những ánh nhìn tọc mạch và thương hại.
Tôi sẽ chẳng tự hỏi mình xem liệu bạn đã nghĩ gì khi nhìn vào tôi. Tôi biết mình chẳng thể trả lời câu hỏi đó. Cái tôi sợ hãi, không phải là những gì bạn nghĩ.
Mà là những gì bạn làm.
Theo Medium
Người mập cô đơn (biên dịch)
Ảnh bìa minh họa: Max Loeffler