Vài tháng trước tôi và bạn trai đã cùng ngồi nhâm nhi hai cốc bia và mở máy tính. Đã đến lúc nhìn lại những điều khoản của hợp đồng tình yêu của chúng tôi.
Chúng tôi có muốn thay đổi không? Khi Mark và tôi lần lượt đi qua những đề mục, chúng tôi đồng ý về hai sự thay đổi: buổi dắt chó đi dạo vào thứ ba của tôi đổi cho buổi thứ bảy của anh ấy, và tôi lau dọn bàn bếp còn anh ấy lo liệu bồn tắm.
Phiên bản mới nhất của "Hợp đồng Tình yêu của Mark và Mandy," một văn bản bốn trang mà chúng tôi cùng ký sẽ có thời hạn chính xác 12 tháng. Sau đó, chúng tôi có thể đọc và chỉnh sửa lại - chúng tôi đã làm được hai lần rồi. Hợp đồng này ghi rõ tất cả từ tình dục tới việc nhà tới tài chính và những kỳ vọng vào tương lai của chúng tôi. Và tôi yêu nó.
Hai năm rưỡi trước, tôi viết một bài trên Column Modern Love về việc Mark và tôi đã dành buổi hẹn đầu tiên để thử một thí nghiệm tâm lý mà sử dụng 36 câu hỏi để giúp hai người lạ yêu nhau như thế nào. Trải nghiệm đó giúp chúng tôi nhìn về tình yêu không phải là may mắn hay số phận, mà là một công việc thực sự đòi hỏi phải hiểu người khác, và cho phép người đó hiểu mình. Để tâm đến tình yêu có vẻ phù hợp với chúng tôi.
Trong quá khứ, hy vọng một mối quan hệ phát triển chỉ đơn giản vì hai người yêu nhau đã làm tôi thất bại. Tôi dành tuổi thanh xuân của mình vớ một người đàn ông biết chắc chắn mình muốn gì và muốn trở thành ai. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là tình yêu của anh ấy.
Chúng tôi ở bên nhau gần một thập kỷ, và trong khoảng thời gian đó tôi dường như mất đi thói quen và sở thích của bản thân. Nếu tôi muốn chia đôi hoá đơn siêu thị, anh ấy gợi ý tôi chỉ mua những đồ cả hai đều thích. Nếu tôi muốn dành những ngày cuối tuần cùng nhau, tôi có thể đi trượt tuyết cùng anh ấy và bạn. Và tôi đã làm như vậy. Tôi làm cuộc sống của mình giống của anh ấy.
Phải đến khi dọn ra ngoài tôi mới bắt đầu nhận ra đã không có chỗ cho tôi trong mối quan hệ đó. Và không hề bởi anh ấy không cho tôi - tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải đòi hỏi. Tôi đã yêu, và tình yêu có nghĩa là thoả hiệp, đúng không? Nhưng nếu tôi lỡ yêu anh ấy quá nhiều thì sao?
Tôi quyết tâm trong mối quan hệ tiếp theo tôi sẽ yêu vừa phải và chú tâm vào mình hơn.
Khi tôi gặp Mark, anh ấy phù hợp với cuộc sống của tôi một cách đáng ngạc nhiên. Bạn bè tôi thích anh ấy. Chú chó của tôi, Roscoe, nhảy cẫng lên đầy hạnh phúc khi nhìn thấy anh. Nhưng khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện về việc sống chung, tôi hết sức lo lắng.
Tôi lo sợ rằng những chuyện tủn mủn trong nhà sẽ biến chúng tôi thành hai sinh vật nhỏ mọn suốt ngày cằn nhằn ai giặt quần áo. Hơn thế nữa, tôi lo mình sẽ lại đánh mất bản thân một lần nữa, cho một người đàn ông và một mối quan hệ, bởi những ý niệm xưa cũ rằng tình yêu chiến thắng tất cả.
Mark có quan điểm riêng. "Anh không muốn làm việc đó chỉ vì đó là điều chúng ta nên làm," anh nói. "Anh chỉ muốn sống chung nếu điều này làm cuộc sống chúng ta tốt hơn."
Chúng tôi dành hàng tuần cân đo đong đếm lợi ích và thiệt hại của việc ở chung nhà.
Rất nhiều người trong chúng ta không nhận thấy cách tình cảm lãng mạn vận hành như một lực tổ chức cuộc sống, nhưng sự thật nó khá mạnh mẽ. Một số dùng thuật ngữ "thang cuốn quan hệ" để miêu tả xu hướng chúng ta làm theo kịch bản quen thuộc trong mọi mối quan hệ, từ hẹn hò đến sống chúng đến hôn nhân và gia đình. Những kịch bản mà định hình tình yêu ấy phổ biến đến nỗi đôi khi chúng trở nên vô hình.
Trong mối quan hệ trước của tôi, tôi đã dành rất nhiều thời gian lo lắng chúng tôi có đang đi lên thang cuốn hay không. Tôi còn chẳng chắc chắn mình muốn điều gì, nhưng cố gắng tìm hiểu qua đối thoại có vẻ đáng sợ. Thay vào đó, tôi gây gổ, về tiền bạc và việc nhà và những buổi đi chơi cuối tuần. Nếu tôi tức giận, việc thành thực có vẻ dễ dàng hơn.
Với Mark, tôi muốn làm tốt hơn.
Các điều khoản bao gồm những điều quen thuộc ("Chúng tôi sẽ chăm sóc nhau khi một người bị ốm") cho đến những điều lạ thường ("Nếu cả hai cùng ốm, thì nhờ chú chó vậy.") Thực tế, Roscoe có hẳn một phần riêng, viết chi tiết lịch đi dạo, lịch khám thú y và những điều ngọt ngào về cậu ấy.
Chúng tôi có một mục khách khứa (khách có thể ở tối đa hai tuần nhưng phải dưới sự đồng thuận của cả hai) và một mục riêng về quần áo thể thao đầy mồ hôi của Mark ("Anh ấy đồng ý sẽ phơi chúng trong phòng trống hoặc ở sau cửa phòng tắm nhưng anh mong Mandy biết rằng điều này sẽ diễn ra khá thường xuyên.")
Chúng tôi đồng ý chia đôi hoá đơn khi ăn ngoài với một ngoại lệ: "Bữa ăn đặc biệt (buổi hẹn hò, kỷ niệm, v.v..) sẽ không được chia đôi để người này có thể khao người kia."
Ăn sáng cùng nhau đặc biệt quan trọng với tôi vì đây là thói quen gia đình, vì vậy chúng tôi viết vào hợp đồng. Thật tuyệt vời khi chứng kiến điều này đem lại hứng khởi như thế nào: liệt kê ham muốn cũng như lo lắng của mình, dù lớn dù nhỏ, và dành chỗ cho chúng. Quả là một điều đơn giản, nhưng không dễ dàng. Tôi từng không quen với việc biết mình muốn gì trong một mối quan hệ, nói ra thì càng không. Bây giờ thì tôi phải làm cả đôi.
Chúng tôi không muốn coi nhẹ bất cứ điều gì, đồng nghĩa với việc có những cuộc nói chuyện mà trước đây tôi trốn tránh. Dưới mục "Tình Dục và Thân Mật," ví dụ, chúng tôi viết rằng chúng tôi đồng ý với chế độ một vợ một chồng bởi vì bây giờ đó là điều phù hợp. Nhưng chúng tôi hiểu rằng đây không phải là điều chúng tôi luôn muốn.
Khi chúng tôi khép lại bản hợp đồng mới, Mark gõ một dòng tiêu đề ở gần cuối: Hôn nhân. "Vậy em nghĩ thế nào?" anh ấy hỏi, ngả người ra sau như thể anh ấy vừa hỏi tôi muốn gọi đồ ăn ở đâu.
Tôi nhìn chằm chằm vào cốc bia. Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện về hôn nhân, nhưng bây giờ, với bản hợp đồng trước mặt, cảm giác có vẻ chính thức hơn. Tôi lưỡng lự, biết rằng một phần trong tôi muốn nói, "Được chứ," trong khi phần còn lại muốn phủ nhận hoàn toàn và chỉ yêu cùng cam kết theo điều khoản của riêng chúng tôi.
"Hôn nhân sẽ đem lại điều gì mà chúng ta chưa có?" tôi hỏi.
"Câu hỏi hay đấy," anh ấy nói.
"Sẽ thật tuyệt khi nghe bạn bè nói những điều hài hước và ấm lòng về chúng ta," tôi nói. "Nhưng em không thật sự muốn lên kế hoạch một đám cưới, hoặc chi trả nó."
Anh ấy đồng ý. Dù sao, chúng tôi vẫn ưng ý với bản hợp đồng vừa hoàn thiện.
Tôi biết một sự cam kết cuộc đời nên bao gồm một lời cầu hôn bất ngờ, một cái gật đầu xúc động và một video Facebook đầy những bức selfie hạnh phúc. Nhưng nếu đó là toàn bộ cuộc đời còn lại của tôi, tôi muốn chúng tôi suy nghĩ kĩ, cùng nhau.
Cuối cùng Mark gõ: "Chúng tôi đồng ý rằng hôn nhân là vấn đề cần được thảo luận thêm."
Nghe có vẻ như một điều tầm thường để phải viết xuống, nhưng nói chuyện - thay vì chỉ chờ đợi và tự hỏi - đã giải toả gánh nặng cho cả hai chúng tôi.
Khi tôi viết bài này, Mark đang chạy bộ ở ngoài và chú chó đang ngáy với âm lượng đáng yêu bất thường, còn tôi đang ở nhà với không gian riêng của mình. Tôi đã thất bại trong việc yêu dè chừng hơn, nhưng lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy có một chỗ cho mình trong mối quan hệ, và có không gian cho chúng tôi để quyết định chính xác chúng tôi muốn yêu như thế nào.
Nhìn thì có vẻ chúng tôi đang đi lên thang cuốn quan hệ, nhưng tôi thích nghĩ rằng chúng tôi đang thong thả đi thang bộ hơn.
Trạm Đọc
Theo NY Times