Suốt cả mùa xuân, lúc nào tớ cũng phải nghe về Bitcoin suốt những bữa trưa, bữa tối và hàng tá những buổi chuyện trò khác về việc Bitcoin khả thi ra sao, mạnh yếu thế nào, vòng đời của nó sẽ đi về đâu và lúc nào nên đầu tư lúc nào không… Tuy thế, đầu óc tớ chẳng bao giờ có thể theo kịp được những cuộc trò chuyện ấy, lúc nào cũng chỉ loanh quanh mấy từ Bitcoin, blockchain, key chain, Salma Hayek...
Trong suốt những cuộc thảo luận hại não ấy, bạn trai tớ ngồi bên cạnh và, tớ đoán là, cũng đang cùng chia sẻ sự mơ hồ với tớ. Nhưng chẳng mấy sau đó, anh ấy cũng có vẻ hứng thú với chúng và tớ tự hỏi liệu có khi nào rồi anh ấy cũng sẽ đầu tư không nhỉ. Tớ nghĩ: “Sao người ta lại đi đầu tư vào một thứ mình thậm chí chẳng thể nắm trong tay nhỉ?” Niềm tin là thứ chẳng ai thấy và với những khoản đầu tư lớn như thế, sẽ thật khó để mình có thể từ bỏ chúng.
Và điều đó còn thật kỳ lạ hơn bởi tớ là người sùng đạo: hy vọng, trung thành và luôn luôn nhìn về cõi hư không của bầu trời thông tuệ, sâu bên trong con người tớ, đó là nơi “đó”.
Nhưng với tình yêu, tớ lại tập trung vào một thứ gì đó hữu hình. Tớ có thể thấy chính xác mình đang nắm giữ điều gì, rất thực tế, rất “xác thịt”. Và tớ biết rằng chúng đủ lớn để đảm bảo rằng niềm tin của mình dù có thể lung lay nhưng sẽ không bao giờ biến mất.
***
Anh ấy khăng khăng về mọi chuyện: rằng mọi người phải xin lỗi, rằng anh ấy cần mang tách trà nóng cho bác bảo vệ, rằng chất khử mùi và xịt thơm là giống nhau, rằng tớ cần uống nhiều nước hơn.
Anh ấy lúc nào cũng nhạy cảm với chuyện chính trị, anh có những ước mơ cho đất nước và chẳng thể chịu nổi sự thờ ơ của bất cứ ai.
Anh ấy thích mùa đông hơn mùa hè và ngắm nhìn tuyết rơi như một đứa trẻ.
Khi vẽ, anh chẳng coi đó như một thú vui hay giải trí như cách anh đang cố gắng thể hiện. Anh tỏ ra kiên quyết, tự ti và khó nhọc.
Anh ấy yêu gia đình như cách tớ vẫn yêu: toàn tâm toàn ý, tự hào và với niềm kiêu hãnh lớn nhất.
Mỗi khi tớ quyết định chỗ ăn trước, anh ấy trông kiểu hạnh phúc tột cùng như thoát khỏi một thứ tội tình khổ sở.
Ngoại hình dù chẳng mấy hoàn hảo của anh ấy là một thứ cực kỳ quyến rũ với tớ.
Và với những ai sinh năm 1900s, anh ấy có một tình yêu không thể giải thích nổi với nhạc Jazz.
Vào lần đầu tiên chúng tớ gặp nhau, tớ đang phải vật lộn để giải thoát bản thân mình khỏi mối quan hệ với một người đàn ông mà có vẻ như với ai đó thì thật là tử tế nhưng với tớ thì lại chẳng hề. Vài tháng sau sự sụp đổ của mối quan hệ đó, tớ gặp lại anh trong một buổi gặp mặt của bạn bè. Mải mê trong một cuộc trò chuyện hàng giờ liền, chúng tớ ngó lơ tất cả những người khác suốt cả buổi chiều cho đến khi tớ để anh đưa về nhà.
Tớ biết anh sẽ đề nghị hai đứa hẹn hò sau đó, và sau đôi lần từ chối bởi một người bạn đã từng hẹn hò với anh ấy, tớ không thể cưỡng lại được nữa. Anh giờ đã quá gần gụi để có thể bỏ qua, như thể ngay cả khi chẳng thể san sẻ với nhau từ những phút ban đầu, chũng tớ vẫn có thể cùng nhau xây dựng những kỉ niệm tương lai
Vào lần hẹn hò đầu tiên của hai đứa, bụng tớ lúc nào cũng như thể nháo nhào cả lên. Tớ nghĩ về Rebecca, cô bạn đã biết rằng người đàn ông - người mà bây giờ là chồng của cổ - chính là “người ấy” ngay từ bữa tối đầu tiên.
Vào lần hẹn hò thứ hai, chúng tớ nằm bên nhau trên nền bê tông lạnh lẽo của Công viên Joan of Arc cho tớ khi những con chim cất tiếng hót gọi mặt trời.
Và vào cuối lần hẹn hò thứ ba, anh ngồi cạnh tớ trong một trạm chờ xe bus, mở ca khúc “Try a Little Tenderness”, bỏ điện thoại vào túi ngực. Âm nhạc bồng bềnh giữa hai đứa như một khúc thời gian mềm mại, dịu dàng và gắn bó nhất.
Sáu tháng sau, trong khi đi ngang qua Midtown giữa cái lạnh lẽo giá buốt của tháng 11, chúng tớ thấy một người đàn ông đang lảo đảo nhìn vào hàng bánh pizza, co quắp trong một góc lề đường và chốc chốc lại liếc nhìn những chiếc bánh.
Bạn trai tớ hỏi liệu ông ta có đói không và ấn vào tay ông một chiếc bánh sandwich. Người đàn ông nọ cảm ơn, nhưng sau đó lại liếc nhìn bằng ánh mắt van lơn: “Sao mà cậu biết?”
Tớ đã vội vàng quay đi và bật khóc khi nghe anh ấy trả lời rằng: “Không có gì ạ, chỉ là nhìn ông trông hơi mệt mỏi chút thôi.”
Một tháng sau đó, anh ấy nói với tớ rằng, đó chính là khoảnh khắc anh ấy “đổ” tớ. Còn tớ, đã có hàng trăm lần tớ “đổ đứ đừ” anh ấy vì những khoảnh khắc tinh tế như vậy rồi.
Như có lần anh ấy bảo vệ tớ khỏi một người bạn hay móc mỉa. Hay như buổi sáng khi anh ấy đợi tớ trong văn phòng với một nụ cười ranh mãnh và bó hoa trong tay. Hay khi anh lẻn vào phòng tớ để lắp một chiếc ghế bành to tướng. Hay khi anh ấy cho cháu tớ ăn. Hay khi anh ấy chăm chú quan tâm đến bạn bè hoặc những mẩu chuyện thơ ấu của tớ - những người và những nơi mà anh chẳng có chút liên hệ nào trừ chính tớ. Hoặc khi anh ấy có vẻ lo sợ, nhưng cuối cùng vẫn nói rằng anh ấy yêu tớ.
Mỗi khi tớ giới thiệu anh với bạn bè, tớ luôn cảm thấy tự hào. Anh ấy thu hút, quan tâm, thú vị và luôn luôn ấm áp.
Thành thật mà nói, suốt một tháng trong mối quan hệ của chúng tớ, anh ấy nói rằng thỉnh thoảng cũng lo lắng với áp lực về việc liệu tớ có sẵn sàng gắn bó hay không. Nhưng tớ tin rằng giữa hai đứa có điều gì đó không thể thay thế được. Tớ đã có một linh cảm, thậm chí sau đó, tớ đã hoàn toàn tin rằng giữa hai đứa có cùng một nhịp đập và rồi cũng sẽ có cùng những bước đi.
Vài tháng sau, sau một cuộc cãi vã đau đớn, chúng tớ chia tay nhau trên trạm tàu điện ngầm - tớ đã buồn bã và vô cùng giận giữ. Nhưng chỉ một giây sau đó, anh ấy vội vàng chạy xuống cầu thang ngay kịp lúc chuyến tàu của tớ đến, theo tớ lên tàu và nói rằng anh sẽ phát bệnh lên mất nếu hai đứa phải rời xa nhau.
Thời gian sau đó, anh luôn nói rằng tình yêu của chúng tớ sâu đậm thế nào, rằng anh chẳng có một chút giới hạn nào giữa hai đứa, chỉ đơn giản là một chút vấn đề với sự sẵn sàng mà thôi.
Thật tình, tớ chỉ nghe được có mỗi phần đầu.
Anh sẽ phát bệnh lên mất nếu hai đứa phải rời xa nhau.
Trong nhiều năm trước khi hai đứa gặp nhau, tớ gần như đã hoàn toàn suy sụp bởi hàng tá những chuyện không đâu. Nỗi đau khi rời xa gia đình để cố gắng trưởng thành càng trở nên trầm trọng hơn khi tớ hoàn toàn bất lực khi loay hoay tìm kiếm sự bình yên trong các mối quan hệ yêu đương. Tớ đã cố gắng biến mọi mối quan hệ thành một tình yêu nhằm khỏa lấp những thiếu vắng của gia đình, nhưng cuối cùng hóa ra mọi chuyện thật trì tệ hoặc chẳng đi đến đâu.
Với anh thì khác, tớ cảm thấy mình đang sống. Tớ đã từng tin rằng bản thể của mình đã chết và chôn sâu rồi. Tớ bắt đầu cảm thấy rằng mình đã tê liệt bởi nỗi sợ hãi suốt những năm xáo trộn đó. Cho tới khi anh đến, tớ mới lại cảm thấy mình được tự do để yêu anh.
Tớ bắt đầu hiểu những điều người khác thường nói về sự ấm áp dịu dàng ẩn sau những góc cạnh mà chỉ ta mới thấy được. Mọi điều lo lắng về anh đều có thể được gạt đi một khi tớ hoàn toàn tin rằng mình có thể nắm giữ anh.
Lần đầu tiên trong đời, tớ không cảm thấy những tổn thương gây ra bởi sự khác biệt giữa hai đứa. Thay vào đó, chúng là những không gian mà chúng tớ ngăn ra để khao khát lẫn nhau, để thu hút nhau chính từ những khác biệt và luôn muốn lại gần hơn thêm nữa.
Tất cả những người mà tớ đã từng thảo luận về Bitcoin đều xác nhận rằng đó là một hệ thống dựa trên sự tin tưởng. Những đồng tiền kỳ lạ khó nắm bắt và tích lũy giá trị bởi sự chia sẻ niềm tin mà những người “đào” và người đầu tư cùng đặt vào đó là khác biệt.
Và giờ đây, tớ nhiều khi muốn tự đá mình một cái vì đã không đầu tư một chút vào một buổi hẹn sớm hơn.
Sau tất cả, tớ nghĩ rằng mình đã nắm giữ một giá trị nào đó bởi tớ có thể nhìn và cảm nhận nó. Nhưng sự thực tế và giá trị là sản phẩm của niềm tin san sẻ và bình đẳng, ngay cả khi điều đó là vô hình. Tớ không thể nhìn thấy sự hiện diện của Bitcoin, và tớ sẽ không bao giờ hiểu được những thuật toán phức tạp đưa chúng ứng dụng vào thực tế như thế nào. Nhưng khi mọi người đều tin vào nó, nó bỗng chốc trở nên khả thi.
Anh ấy và tớ, theo một cách khác, đang làm những thuật toán của riêng mình trong đầu óc lộn xộn cá nhân. Và nếu mà tớ chẳng bao giờ có thể hiểu xem bằng cách nào ai đó có thể nâng tớ trên cánh tay họ và tớ lựa chọn ra đi, thì tức là tớ cũng hiểu rằng kết quả sau cuối của hai đứa là khác nhau.
Với Bitcoin, bạn biết chính xác mình đầu tư bao nhiêu, bạn sẵn sàng mất bao nhiêu, bạn sẽ có được bao nhiêu. Còn với tình yêu này - tình yêu khó khăn và toàn vẹn ấy - tớ chỉ biết duy nhất một điều rằng tớ có mọi thứ để cố gắng. Và tớ chỉ nghĩ là, nếu tớ có thể nhìn thấy, cảm nhận và biết rằng tình yêu đó là đúng, nó sẽ chẳng thể nào biến mất.
Nhưng giữa tớ và anh trai, một người thì đã có một ngôi nhà vừa-mới-tân-trang, một nền móng vững chắc đáng tin cậy được chi trả bằng “tiền ảo”. Còn một người, vẫn trắng tay và tiếp tục hy vọng.
Theo The New York Times