Vì vậy, người ăn xin đã chọn thời điểm nhà vua muốn được một mình tĩnh lặng giữa thiên nhiên, đắm mình trong vẻ đẹp và sự sống động của thiên nhiên mà không có cận thần nào bên cạnh, người ăn xin đã gặp nhà vua ở đó.
Nhà vua nói: Không phải lúc này, ta không muốn gặp ai cả.
Người ăn xin đáp lời: Thần là một kẻ ăn xin, xin bệ hạ hãy gặp thần vì các cận thần của bệ hạ canh giữ quá nghiêm ngặt và thật khó để một kẻ ăn xin như thần diện kiến bệ hạ.
Nhà vua chỉ muốn thoát khỏi sự quấy rầy, Ngài nói: Ngươi muốn gì? Nói đi và ta sẽ ban cho ngươi. Đừng quấy rầy buổi sáng tĩnh lặng của ta.
Người ăn xin đáp: Bệ hạ hãy nghĩ thật kỹ, bởi vì thần chỉ muốn bệ hạ lấp đầy chiếc bình bát này bằng bất cứ thứ gì và rồi thần sẽ rời đi. Nhưng chiếc bình bát phải đầy.
Nhà vua cười lớn: Ngươi điên rồi, ngươi nghĩ rằng ta không thể đổ đầy chiếc bình bát của ngươi sao? Nói đoạn, nhà vua cho gọi quan phụ trách ngân khố và ra lệnh: “Hãy đổ đầy kim cương và đá quý vào chiếc bình bát này”.
Và chuyện xảy ra sau đó rất kỳ lạ…Khi được đổ vào bát, những viên kim cương biến mất ngay lập tức. Nhà vua vô cùng bối rối. Nhưng Ngài nói: “Cho dù có chuyện gì, thậm chí phải dùng toàn bộ quốc khố, ta không thể thua một kẻ ăn xin. Ta đã thắng nhiều vị hoàng đế của các vương quốc hùng mạnh khác!”. Và thế là toàn bộ quốc khố đều biến mất trong chiếc bình bát.
Cuối cùng, khi không còn lại gì trong quốc khố và chiếc bình bát vẫn trống rỗng như cũ, nhà vua quỳ sụp dưới chân người ăn xin và nói: “Ngài phải tha thứ cho ta, ta đã không hiểu chuyện. Ta chưa từng nghĩ về những điều này. Ta đã cố gắng hết sức, nhưng lúc này…ta không còn gì để cho ngài. Ta sẽ xem như ngài đã tha thứ cho ta nếu ngài chịu nói cho ta biết bí mật của chiếc bình bát. Đó là một chiếc bình bát rất kỳ lạ - lẽ ra chỉ cần vài viên kim cương là có thể lấp đầy nó nhưng nó đã nuốt hết toàn bộ quốc khố!”.
Người ăn xin cười đáp: “Bệ hạ không cần lo lắng. Đây không phải chiếc bình bát. Ta đã tìm thấy một cái sọ người và tạo ra chiếc bình bát này từ cái sọ đó. Nó vẫn không quên thói quen cũ. Bệ hạ đã nhìn vào chiếc bình bát của mình chưa, nhìn vào đầu của mình chưa? Hãy trao cho nó mọi thứ và nó sẽ đòi “thêm nữa, thêm nữa và thâm nữa”. Nó chỉ biết một thứ ngôn ngữ, đó là “thêm nữa”. Nó luôn trống rỗng, nó luôn là kẻ ăn xin.”
Những người hối hả xin thêm và khi có thêm lại càng không thỏa mãn – không phải là bạn không thể đạt tới vị trí mình mong muốn, nhưng khoảnh khắc đạt tới nơi đó, bạn sẽ nhìn thấy những vị trí cao hơn. Có thể bạn sẽ thấy một thoáng hạnh phúc trong phút chốc, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, nỗi thất vọng quen thuộc lại xuất hiện và cuộc rượt đuổi lại bắt đầu.
Người hạnh phúc vô bờ khi không là ai cả, ngập tràn hạnh phúc với sự thuần khiết – người tuyệt đối hài lòng với sự trần trụi của mình, bởi vì chỉ có cái không – có – gì mới có thể hòa nhịp với vũ trụ. Bạn sẽ hướng hoàn toàn vào bên trong, thay vì tìm kiếm những thứ bên ngoài. Khi đó, những chú sơn ca sẽ hiện diện bên trong bạn; những bông hoa, những thân cây và buổi sáng tươi đẹp này sẽ hiện diện bên trong bạn. Và không gì có thể phong phú hơn cuộc sống khi mọi thứ đã hiện diện bên trong bạn. Khi mặt trời, mặt trăng, các vì sao và toàn bộ thời gian và không gian vô tận đều hiện diện bên trong bạn…bạn còn muốn gì thêm nữa?
Câu chuyện trên được lược trích từ cuốn sách: Trưởng thành – Osho. Cuốn sách với rất nhiều lời chia sẻ giúp ta sống trưởng thành, hạnh phúc và bình an hơn.