4: Chúng ta đã ra nhiều phán đoán chớp nhoáng hơn chúng ta tưởng, và rồi sau đó mới nghĩ ra những lý lẽ để giải thích chúng.

Có một sự thật là chúng ta đưa ra những phán đoán chớp nhoáng hàng ngày. Ví dụ, khi bàn về tình yêu, nếu chúng ta cảm thấy bị thu hút bởi một người ở ngay thời điểm ta gặp họ, chúng ta đã biết đó là tình yêu. Theo một cách khác, các cầu thủ bóng đá sử dụng “bản năng săn bàn” của mình để chọn vị trí ghi bàn một cách vô thức. Một vài nhà đầu tư chứng khoán thậm chí còn cảm nhận những cơn đau lưng của họ để nhận định thời điểm nào là thời điểm cần phải bán ra.

Trong tất cả những tình huống như thế này, quyết định được đưa ra trong phần vô thức của bộ não.

Tuy nhiên, nhiều người lại có xu hướng tin vào thông tin đầy đủ và chính xác chứ hơn là cảm giác hay trực giác của bản thân, đó là lý do tại sao họ luôn có những lý giải logic cho những phán đoán chớp nhoáng trước đó của mình.

Ví dụ, sau một trận bóng, một người thủ môn có thể sẽ cho rằng những pha cứu thua ngoạn mục trong suốt trận đấu của mình đơn giản là nhờ vào việc“đã ở đúng chỗ đúng lúc”, mặc dù lời giải thích này không thực sự phản ánh những gì đã diễn ra trong đầu anh ấy ở thời điểm đó: chính là phản ứng một cách vô thức của anh ấy đối với những pha bóng về phía khung thành.

Tương tự, cách phần não ý thức của chúng ta giải thích về người bạn đời lý tưởng của mình có rất ít mối liên hệ với người mà chúng ta thực sự yêu mến. Chúng ta có thể nói hàng giờ liền về những nét tính cách quan trọng nhất mà người bạn đời tương lai của mình nên sở hữu, nhưng khi chúng ta gặp một ai đó, chúng ta lại không nghĩ đến những phẩm chất này. Thay vào đó, trực giác của chúng ta mách bảo rằng chúng ta thích họ. Và như thường lệ, những quyết định đến từ trực giác này đi ngược lại với những phẩm chất lý tưởng mà chúng ta đã dùng lý trí để ngồi vạch ra trước đó.