Trầm Cảm à, tớ có chuyện muốn nói với cậu
Trầm Cảm à, tớ có chuyện muốn nói với cậu

Trầm Cảm à, chào cậu!

Đừng lo lắng, tớ nhìn thấy cậu rồi.

Không chỉ nhìn thấy thôi đâu, tớ còn cảm nhận được cậu đang trườn lên làn da của tớ. Cậu dính liền vào với cơ bắp và xoắn chặt lấy xương trong cơ thể tớ. Tớ nghe thấy sự im lặng của cậu vào đêm khuya khi bất chợt tỉnh giấc sau một cơn ác mộng khủng khiếp. Tớ nằm đó với đôi mắt mở to, chờ cho tới khi mặt trời ló rạng. Vì muốn biết cậu có vị như thế nào nên tớ đã thử bằng những điếu thuốc bất tận đến mức cổ họng tớ khô khốc và đau rát.

Tớ biết cậu đã quay trở lại rồi. Và tớ nghĩ thật ra cậu chưa từng rời đi phải không. Cậu chỉ ẩn nấp, chờ đợi thời cơ thích hợp, khi tớ đã quá mệt mỏi, lao ra và tấn công. Cậu cứ bất chợt xuất hiện như thế, khi tớ đang yêu thương một người, khi tớ đang đứng giữa sàn nhảy hay khi tớ đang vật lộn với khoảng thời gian khó khăn trong cuộc đời.

Cậu không bao giờ tới khi tớ đã hết buồn rồi. Chắc là vì như thế thật lãng phí thời gian của cậu.

Cậu luôn đến vào lúc bất tiện nhất. Khi tớ chưa kịp chuẩn bị trước điều gì. Cậu kéo tớ ngã quỵ khi tớ nghĩ mình sắp thành công chạm được tới đỉnh núi.

Nhưng mà, tớ không còn là tớ của trước kia nữa đâu.

Dù biết rất khó để thức dậy vào buổi sáng, tớ sẽ không để cậu giữ tớ nằm bẹp dưới lớp chăn quá lâu. Tớ sẽ rời khỏi giường, đặt chân lên tấm sàn gỗ cứng lạnh lẽo. Tớ lê cơ thể đau nhức không rõ nguyên nhân vào nhà bếp, pha cho mình một cốc cà phê và bắt đầu viết, dẫu biết rằng những từ tớ viết ra thật vô nghĩa. Tớ vẫn sẽ viết, kể cả khi thông điệp trong ngôn từ còn đen đặc hơn cả cốc cà phê trên bàn.

Cậu từng dùng đồ ăn để chống lại tớ trong quá khứ, nhưng hiện tại đã khác rồi. Thậm chí nếu đồ ăn có nhạt nhẽo và tớ không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì ngoài rượu thì tớ vẫn sẽ ăn. Lỡ như tớ có ăn quá nhiều và cậu đem đến cho tớ chỉ toàn những căng thẳng, tớ nhất định sẽ ăn bù vào ngày hôm sau.

Cậu thì thầm vào tai tớ những lời ngọt ngào rằng hãy ở nhà đi, tớ sẽ làm ngược lại - bước từng bước ra thế giới bên ngoài. Cơn gió lạnh quất vào mặt tớ rét buốt tới mức tớ có suy nghĩ nên ở trong nhà cho ấm thì sau cùng tớ vẫn sẽ gạt hết tất cả để đi ra ngoài. Ánh sáng mặt trời quá chói chang so với bóng tối cậu đã tạo ra trong lòng tớ, tớ sẽ ngẩng cao đầu nhận lấy vitamin D để chiến đấu chống lại cậu.

Vào những ngày mà cậu giành được phần thắng trong cuộc chiến của chúng ta – những ngày tớ bị nhốt trong phòng kín nhìn thời gian trôi đi, màn hình điện thoại là thứ duy nhất đem lại ánh sáng, tớ vẫn muốn thử đấu với cậu lại một lần nữa. Những kế hoạch đã bị hủy, không sao hết, tớ sẽ lập kế hoạch khác. Để không lãng phí quá nhiều thời gian, tớ sẽ học cách dậy thật sớm. Để xóa bỏ những suy nghĩ tiêu cực đang đè nặng tâm trí, tớ sẽ viết ra những điều thật tích cực. Và mỗi khi tức giận với chính bản thân mình vì đã sơ ý rơi vào cái bẫy cậu tạo ra, tớ sẽ học cách tha thứ.

Vậy nên, Trầm Cảm à, chào mừng cậu đã đến với cuộc sống của tớ. Bởi vì mỗi lần cậu xuất hiện, tớ đều mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Mỗi lần đấu tranh chống lại cậu, tớ lại cảm thấy mọi chuyện dần dần dễ dàng hơn.

Có thể cậu sẽ chẳng bao giờ rời đi, nhưng chắc chắn một điều, tớ không bao giờ ngừng chiến đấu. Dù sao thì, tớ sẽ ôm cậu trong vòng tay và chăm sóc cho cậu. Tớ sẽ phản kháng hết lần này đến lần khác trong khi vẫn nói với cậu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tớ sẽ cho cậu thấy bản thân có những gì.

Cậu sẽ bắt đầu cảm thấy không thể kiểm soát được tớ và rồi sẽ chạy trốn một lần nữa.

Bây giờ thì, tớ nhìn thấy cậu rồi. Tớ chào đón cậu nhưng giữa chúng ta cần phải tìm ra ai mới là người chiến thắng.

 

Theo Thought Catalog
Kim

Tags: