Tại sao chúng ta lại ăn quá nhiều?
Tại sao chúng ta lại ăn quá nhiều?
Ăn uống thực chất chỉ là giải quyết nhu cầu tinh thần mà thôi.

Rõ ràng rằng có rất nhiều người trong chúng ta ăn quá mức. Nhờ vậy mà ngành công nghiệp thực phẩm mới phát triển mạnh mẽ đến vậy. Chúng cung cấp cho chúng ta gạo, thịt, rau, cá, trứng, sữa, các loại súp, hoa quả,...

Nhưng điều này hoàn toàn gây hiểu nhầm rằng chúng ta đang ăn số lượng quá lớn. Thức ăn chẳng có tội gì cả, vậy nên những nỗ lực muốn thay đổi chế độ ăn của ta không phải là thứ chúng ta nên tập trung hàng đầu. Chúng ta chỉ ăn nhiều những thứ mà mình rất thèm khi ấy mà chẳng có sẵn trong tầm tay ta.

À, đương nhiên, nói thế cũng không đúng lắm. Khi mà các cửa hàng tiện lợi, siêu thị mini mọc lên nhan nhản khắp mọi nơi. Nhưng nhà hàng không còn nỗ lực nhiều nhất để nhằm thỏa mãn sự hài lòng của khách hàng nữa.

Liệu khách hàng có quan tâm đến màu sắc của những con tôm khi nấu chín hay không? Hay rau củ được lấy từ vùng đất ô nhiễm tại một trang trại nhỏ? Và cứ cho rằng là bạn quan tâm, và thực sự muốn chọn một món nào đó, không phải bạn muốn thực đơn đa dạng và khác biệt hơn chút sao?

Ví dụ, về món chính:

  • Cuộc nói chuyện không có tiếng cãi cọ của cha mẹ và ướp đầy sự tha thứ của bậc phụ huynh.
  • Ttình yêu của mẹ (dành cho những người ăn kiêng).
  • Tình bạn lâu năm trộn thêm những lần bóc mẽ bẽ bàng và những tiếng cười đùa.
  • Một cuộc trò chuyện mới, vui vẻ, tự do và tràn đầy những câu chuyện cảm động (dành cho hai người)
  • Bữa tiệc tình dục được trang trí công phu (chúng tôi khuyên nên dùng kèm với một ly Chateau Fantaisie).

Còn về phía món tráng miệng:

  • Một muỗng đầy cái nhìn sâu sắc rưới mật ong.
  • Khoảnh khắc đam mê cháy bỏng, chìm đắm trong những giọt nước mắt thấu hiểu. 

Nói cách khác, chúng ta không phải là khao khát thèm muốn đồ ăn. Những thực đơn vô cùng sang trọng và thanh lịch chỉ phản hồi lại cho chúng ta theo cách rất hạn chế. Nhà hàng hiểu và đáp ứng chỉ một phần rất nhỏ những thèm khát của chúng ta.

 

Thông thường chúng ta nói rất nhiều về đồ ăn nhưng lại chẳng đoái hoài gì đến những điều chúng ta cần. Không phải là pizza Ý, phô mai Tây Ban Nha, cũng chẳng phải thịt bò Argentina. Cái chúng ta cần là tình bạn, điều có thể khiến chúng ta bộc lộ những lo lắng sâu thẳm nhất, điều khiến ta cảm thấy được lắng nghe và được tha thứ. Chúng ta cần giúp giữ bình tĩnh trong những khoảnh khắc quan trọng, cần được ủng hộ rằng mình có thể đối mặt với điều tồi tệ nhất có thể xảy đến trước mắt. Chúng ta cô đơn và giận giữ trong vòng tay của gia đình, và cứ khóc mãi vì tội lỗi và lòng trung thực mỏng manh. Chúng ta cần ai đó giúp bản thân ta khám phá ra tài năng trong công việc và đưa ta một lời khuyên nhận để nhận ra tiềm năng thực sự của mình.

Chúng ta biết rằng khi ăn khoai tây chiên hay bánh tráng trộn, vấn đề không nằm ở thức ăn. Ta chỉ không biết có nơi nào khác để tìm thấy sự hài lòng trong ngắn hạn.

Chúng ta ăn nhiều bởi lẽ quá chán ghét bản thân đến mức không tôn trọng cơ thể của chính mình. Bi kịch ở đây không phải là việc ăn không biết điểm dừng. Mà hơn thế, khó khăn chúng ta gặp phải trong việc thấu hiểu được cảm xúc của bản thân có thể khiến tâm hồn ta tan nát.

Nỗi bất hạnh là do chúng ta, đó không phải là lỗi của ngành công nghiệp thực phẩm, vậy nên họ chỉ cung cấp được giải pháp tạm thời. Đồ ăn không khiến chúng ta có được thân mình mảnh mai, bởi lẽ nó đâu có làm ta béo phì.

Khoảng vài trăm năm trước đây, mọi người hầu như không tìm được món nào vừa ý. Kể từ đó, con người đã tập trung mọi sự sáng tạo và khéo léo vào bàn ăn. Chúng ta đã thành công ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng ở một vài khía cạnh khác trong cuộc sống, chúng ta lại không thể cung cấp cho mình những thứ cần thiết, đó là sự thấu hiểu, bao dung, tha thứ, hoà giải và gần gũi. Chúng ta ăn nhiều không phải vì tham lam, mà là vì ta đang sống trong một thế giới mà vỏ bọc vẫn còn bao kín những điều chúng ta thực sự khao khát.

 

Trạm Đọc

Theo The Book of Life

Tags: