Tấm thẻ nhỏ trong căn phòng bụi bặm đã mang đến hy vọng gặp lại mẹ đẻ cho người đàn ông này
Tấm thẻ nhỏ trong căn phòng bụi bặm đã mang đến hy vọng gặp lại mẹ đẻ cho người đàn ông này
Cậu bạn Daniel của tôi được nhận làm con nuôi từ khi còn nhỏ. Khi luật nhận con nuôi ở Mỹ có hiệu lực vào năm 1990, cậu ấy đã tìm ra tên mẹ ruột của mình (Jayne McBride) và quyết tâm tìm bà ấy.
Chúng tôi đã rong ruổi khắp các con đường, ngõ phố nhưng đáng tiếc là chúng tôi không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về mẹ cậu. Chúng tôi đã trải qua hết lần thất vọng này đến lần thất vọng khác.

 

Cậu ấy yêu quý bố mẹ nuôi nhưng cậu ấy thực sự muốn biết nơi cậu đã sinh ra và liệu có ai trông giống cậu hay không.

Thật đáng buồn khi Daniel đã từ bỏ quyết tâm gặp lại mẹ đẻ của cậu sau khoảng một năm tìm kiếm mà không thể lần ra chút manh mối nào. Cậu ấy cảm thấy kiệt sức sau những gì đã trải qua.

Nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nhắc đến tên cô ấy trước khi đi ngủ, lúc ra ngoài cùng nhau và hy vọng rằng nhờ cơn gió hoặc một phép màu nào đó, âm thanh ấy sẽ đến với cô dù cô đang ở bất cứ nơi đâu. Nhìn chung, điều này dần trở thành trò đùa vui giữa chúng tôi mỗi khi kết quả chúng tôi thu được vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh, không hơn không kém.

Cuối cùng, Daniel và tôi chia tay nhau vào năm 1992 và đi theo những con đường riêng của chúng tôi.

5 năm sau vào năm 1997, tôi chuyển đến làm việc tại một bộ phận công tác xã hội tại bệnh viện thành phố Victoria, cách nhà tôi hơn một tiếng lái xe.

Tôi được giao nhiệm vụ tìm những hồ sơ nhận con nuôi lâu năm và sao chép các thông tin chúng tôi có cho những người yêu cầu, kể cả những người mẹ trước đây từng rũ bỏ con mình hoặc từ những người từng được đưa vào bệnh viện.

Đây là tủ lưu trữ hồ sơ:

Tôi chỉ làm công việc này trong hai tháng trước khi bệnh viện Victorian chuyển đến cơ sở mới và phòng lưu trữ hồ sơ nhận con nuôi sẽ được giao cho một người khác trong bộ phận tôi quản lý.

Trước khi chúng tôi chuyển đi, tôi đã mở khoá phòng để tìm các hồ sơ theo một số lời yêu cầu trong vài tuần trước đó.

Tôi mở một trong các ngăn kéo và bắt đầu tìm kiếm theo thứ tự bảng chữ cái họ của một người mẹ. Tôi lướt qua các thẻ màu hồng mỏng, ánh mắt tôi chợt dừng lại ở một chiếc thẻ, và bạn biết điều gì tôi đã thấy không?

Tôi đã nhìn thấy dòng chữ: — Jayne McBride —

Tôi cầm tấm thể. Dù thông tin trên tấm thẻ rất ít ỏi nhưng cũng đủ để tôi biết được địa chỉ, số điện thoại và rằng, cô từng đến bệnh viện vào năm 1991 để tìm hiểu về luật con nuôi mới. Đằng sau tấm thiệp là dòng chữ nóỉ rõ, cô đã bỏ lại một cậu bé có cùng ngày sinh với Daniel tại một bệnh viện nằm ở phía tây, đó cũng là nơi Daniel chào đời.

Tôi không thể tin được. Tôi nhìn tấm thẻ và mỉm cười. Cảm xúc của tôi lúc đó có sự xen lẫn giữa niềm hạnh phúc cùng sự kinh ngạc. Ý tôi là, đây như một phép màu và tôi đã tìm thấy thứ mình tìm kiếm trong một căn phòng bụi bặm.

“Jaaayne McBride, bà đang ở đâu?”, tôi thì thầm với chính mình.

Tôi biết, tôi có thể gặp rắc rối vì đã xâm phạm tính bảo mật hồ sơ của bà Jayne và quy định của bệnh viện nhưng tôi đã mạo muội photo lại tấm thẻ, nhét nó vào trong túi áo xách của mình và nghĩ về những việc tôi nên làm.

Tôi thắc mắc liệu Daniel có muốn biết nhiều hơn về mẹ cậu ta hay không và bà Jayne có muốn tìm lại con trai bà hay không.

Sau khi suy nghĩ, tôi đã xin được số điện thoại của Daniel qua một người bạn. Tôi hít thở một hơi thật sâu và nhấc máy gọi cho cậu ta. Cậu ấy quá bất ngờ khi tôi gọi cho cậu. Tôi thẳng thắn chia sẻ với cậu rằng, tin tức tôi sắp gửi đến cậu không phải là tin tồi tệ mà là một tin tức thú vị và do vậy, cậu ấy có vẻ quan tâm. Chúng tôi ôm choàng lấy nhau. Tôi đã pha cho cậu ấy một cốc trà và chúng tôi cùng ngồi nói chuyện.

“Cậu có còn nhớ hồi chúng ta tìm mẹ cậu cách đây vài năm không?”

“Có chứ”

“À, cậu có thể sẽ không tin nhưng…”, tôi lắc đầu và thở dài. “Tôi chẳng biết phải nói thế nào nữa…”

“Cậu định nói gì thế?”

“Tôi đã tìm thấy cô ấy.”

Cậu ấy lặng người sững sờ. Tôi nhìn vào mắt cậu ta và cảm nhận rằng, tâm trí cậu đang cố gắng tập trung nhất có thể.

Một vài phút sau, tôi giải thích với cậu bạn về địa điểm và cách thức tôi tìm ra thông tin về người mẹ đẻ của cậu ấy.

Tôi trao tất cả những thông tin tôi photo được về mẹ đẻ của Daniel như tên đầy đủ, địa chỉ, số điện thoại cho cậu ấy.

Tôi nói với cậu rằng: “Về cơ bản, cô ấy cũng đang tìm cậu đó, Daniel à…”. Mắt cậu ấy ngấn lệ. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi lặng im bên cậu.

“Tôi gọi đến tổng đài để xem liệu cô ấy còn sử dụng số điện thoại ghi trên thẻ hay không…”

“Và…?”

Tôi gật đầu. “Cô ấy vẫn giữ số điện thoại đó, vẫn sống ở địa chỉ ghi trong thẻ”.

Cậu ấy thực sự đã bị sốc nhưng cuối cùng, cậu ấy đã lấy lại được bình tĩnh. Cậu đứng lên và ôm lấy tôi vì quá cảm kích.

Cậu ấy nói với tôi rằng: “Tôi không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Chính tôi đã là người bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm người mẹ đẻ của mình nhưng cậu đã giúp tôi đi đến đích. Tôi thực sự vẫn không thể tin nổi.”

Daniel liên lạc với mẹ cậu, cô Jayne. Họ đã rất gần nhau rồi. Cậu ấy cũng được biết thêm rằng, cậu có 5 người em cùng mẹ khác cha và nhiều người chị cũng yêu quý cậu. Daniel và bố mẹ đẻ cậu ấy đã đi cắm trại, thỉnh thoảng đi du lịch cùng nhau.

Cậu ấy gặp được cha đẻ của cậu sau khi cậu tìm thấy mẹ đẻ.

Trên đây là những chia sẻ thu hút tới 498 ngàn lượt xem và 36,3 ngàn lượt upvote của Justina Caswell trên trang Quora.com trước câu hỏi: "Sự trùng hợp khiến bạn sửng sốt nhất từ trước đến giờ là gì?

Nguồn: Quora

Minh Phương 

Tags: